Lỗi lòng của người mẹ có một con bị điếc và một con bị ung thư. Không giống như nhiều bệnh nhân nhi khác tại Viện huyết học và truyền máu TW, bé Phạm Trần Ngọc Diệp khiến chúng tôi không thể dời mắt bởi nét hồn nhiên và tinh nghịch cho dù trên tay lúc nào cũng giữ chặt mũi kim truyền. Chưa đầy 3 tuổi, nên em chưa biết đọc, cũng chưa biết viết nhưng ngày nào cũng thế, Diệp chỉ chơi quanh quẩn ở trước cửa phòng đọc sách để đợi các cô mở cửa là chạy ùa vào.
Blog tiêu điểm!
Mỗi lần như thế, đôi mắt em tròn
xoe, đáng yêu đến lạ, rồi lại vẫy vẫy đôi bàn tay bé xíu gọi mẹ ra chiều
thích thú lắm.
Nét đáng yêu của Ngọc Diệp cho dù em đang phải truyền hóa chất vì căn bệnh ung thư máu.
Chị
Trần Thị Minh Phượng (mẹ của bé Diệp) cho biết: “Cháu thích xem sách
lắm rồi lại hỏi mẹ đấy là cái gì. Có những lúc nhìn thấy các anh chị lớn
hơn tập vẽ, tập tô cháu cũng đòi mẹ mượn các cô cái bút chì để cầm rồi
nghệch ngoạc trên giấy… Nhìn con lúc đó, chị đã nghĩ con không bị bệnh
đâu em ạ”.
Giọng
chị chậm rãi, miên man kể cho tôi nghe chuyện bé Ngọc Diệp với ánh mắt
như “đong đầy hạnh phúc” bởi con ngoan và đáng yêu lắm. Nhưng rồi thực
tại nhanh chóng kéo chị về với nỗi đau đến đứt ruột mà từ lâu chị đã cố
tình quên. Bắt đầu từ tháng 9/2013, sau trận sốt kéo dài, chị đưa con
lên viện khám thì bác sĩ báo tin dữ con bị ung thư máu phải cấp cứu
luôn. Tin bệnh của Diệp như tiếng sét đánh bên tai bởi chị biết ung thư
máu là đồng nghĩa với việc mang án tử mà thần chết sẽ gọi đi lúc nào
không hay.
Em rất thích được vẽ cho dù những nét nghệch ngoạc không thành hình.
Căn
bệnh khiến cho Diệp không còn được đi nhà trẻ mà phải bắt đầu làm quen
với việc chọc tủy và những chai truyền hóa chất. Những tiếng con khóc
thét rồi khản đặc đi vì đau đớn chị Phượng cũng đã quen, nhưng Ngọc Diệp
của chị ngoan lắm bởi: “Cháu còn nhỏ nhưng mẹ dỗ là cháu ý thức cô ạ.
Lúc nào đau quá, mẹ bảo lát dẫn vào phòng đồ chơi và phòng đọc truyện là
cháu biết. Có lúc đau và khó chịu quá cháu cũng chỉ rơm rớm nước mắt
thôi chứ không dám khóc to vì sợ mẹ dọa các cô đóng cửa phòng sách rồi
không cho Diệp vào chơi nữa”.
Nghe
chị Phượng kể chuyện, Diệp ra chiều nũng nịu rồi lại cúi mặt xuống hí
hoáy tập tô, tập vẽ. Gương mặt em sáng ngời và nụ cười mãn nguyện khi
được khen “Diệp vẽ đẹp lắm”. Đôi bàn tay bé xíu cầm cây bút chì còn khó,
có lúc cọ cả vào mũi kim truyền làm em đau điếng, ấy vậy mà cô bé vẫn
cứ say sưa cho đến tận tối mịt mới chịu về phòng. Có lẽ với em, bệnh
viện và căn bệnh quái ác kia không là gì cả bởi sau đó em lại được chơi,
được xem sách và nghe những câu chuyện cổ tích mẹ kể hàng ngày.
Nỗi lo canh cánh về số tiền chữa trị cho bé Diệp, chị Phượng còn đau đáu nỗi lo cho con trai lớn là bé Bảo bị điếc ở nhà.
Con
bệnh đã thế, trong lòng chị Phượng còn ngổn ngang thêm mối lo khi đứa
đầu là bé Phạm Gia Bảo (5 tuổi) bị điếc đột ngột một bên tai. Nhớ lại
những ngày con đi nhà trẻ nhưng lại không nghe được lời cô giáo dặn và
tiếng gọi của bạn bè, chị Phượng xót xa: “Mỗi lần đi học về nhà cháu lại
hỏi mẹ tại sao con không nghe được cô nói gì cả, ban đầu vợ chồng chị
tưởng con mải chơi, mải nghịch nên không chú ý nhưng việc đó diễn ra
trong nhiều ngày nên cho con đi khám, bác sĩ nói con bị điếc hoàn toàn
bên tai phải và phía tai bên trái cũng đang có dấu hiệu tương tự. Ở bệnh
viện, bác sĩ cũng hướng dẫn gia đình phải cho cháu cấy điện cực ốc tai
mới có thể nghe được nhưng chi phí lên đến hàng trăm triệu đồng, chị
không thể có được em ạ”.
Công việc đi thu cước tiền điện thoại khiến chị không đủ sức để lo cho con.
Dứt
lời, nước mắt chị lại giàn giụa, nỗi đau và sự tủi thân thi nhau trào
lên cùng một lúc khiến chị không cầm lòng được. Căn bệnh ung thư máu của
Ngọc Diệp chị biết hi vọng sống rất mong manh nhưng: “Chị còn cách nào
khác đâu ngoài việc đi vay tiền cho con lên viện truyền hóa theo lịch
hẹn của bác sĩ. Còn thằng bé Bảo ở nhà, có lẽ cả đời này cháu chịu bị
điếc vậy thôi em ạ vì thật sự anh chị không thể có tiền để chữa cho
con”.
Hai
vợ chồng với công việc làm thuê bấp bênh, chị Phượng nhận đi thu tiền
cước điện thoại, còn anh Phạm Hoàng Phương (chồng chị) hàng ngày đi lái
xe tải thuê, cố gắng lắm cũng chỉ đỡ được phần nào khoản tiền vay đi
viện cho bé Diệp, còn căn bệnh của Bảo thì đành chịu vậy. Thương Bảo
chuẩn bị vào lớp 1 với đôi tai không nghe thấy gì, ở bệnh viện đêm nào
chị Phượng cũng khóc nhưng biết làm thế nào khác được khi sự sống của
Diệp đang bị kéo ngắn lại từng ngày.
Cuộc sống đang bị kéo ngắn lại của bé Ngọc Diệp bởi bố mẹ không đủ sức lo được tiền chữa bệnh cho con.
29
tuổi, cả gia tài chị Phượng có là 2 đứa con mà chị nâng niu, trân trọng
và giữ gìn như báu vật nhưng sao ông trời nhẫn tâm khiến chúng không
được “lành lặn” và “bình thường” như bao đứa trẻ khác. Ngồi ngoài hành
lang bệnh viện, đôi mắt chị lại ướt nhẹp mơ hồ, sợ hãi về một ngày mai
khi không còn đủ sức giữ bé Diệp bên mình và bé Bảo sẽ không còn được
nghe bất kì âm thanh nào trong cuộc sống này nữa, cả kể tiếng khóc não
nề của mẹ khi em gái không còn.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét